Vào những ngày cuối tháng 9 năm 1987!
Tôi đặt chân đến Phước Long (nay là Bù Gia Mập) trong tay vỏn vẹn có 2 chỉ vàng và mấy đồng tiền lẻ. Thân một mình dẫn thêm 2 đứa con thơ dại vì chồng tôi mất sớm.
Cùng với 4 gia đình người thân đến đây lập nghiệp. Nói thì đơn giản thế thôi nhưng chẳng đơn giản chút nào, gian khổ, đắng cay rừng thiêng nước độc, nạn sốt rét rừng hoành hành 3 mẹ con tôi chết đi sống lại biết bao nhiêu lần. Lúc tỉnh dậy tiền và gạo đều hết. Nơi đất lạ quê người không ai quen biết, tôi phải chống gậy đi kiếm rau rừng và các loại củ quả lặn lội những con suối, mò cua bắt ốc mang về cho các con ăn sống qua ngày.
Thương hiệu Hạt điều Bà Tư
Được khoảng 2 năm thì quần áo tả tơi. Tôi phải dồn lại 3 bộ thành 2 bộ và 2 bộ dồn lại thành 1 bộ các con tôi được cái không lớn cho nên dù có rách nhưng vẫn vừa như in.
5 gia đình chúng tôi ở đây là một nữa quả đồi gian khổ lắm nhưng chúng tôi vẫn kiên trì bám trụ phát rừng làm rẫy tỉa lúa trồng khoai, sắn, trồng điều,.. đất đỏ bazan này là một loại đất rất màu mỡ, tôi rất quý mảnh đất này.
Lúc đầu tôi chẳng biết trồng cây điều để làm gì thấy người ta trồng thì mình trồng theo thôi, chỉ biết lấy trái về chấm muối ớt, kho cá và nấu canh, khi ấy hạt bán đi chỉ có 500 đồng/kg nhưng rất thích thú vì lúc cây điều chín bói luôn có hạt rụng xuống sớm lúc đó mẹ con tôi đi quét sạch vườn đốt lá lượm hạt, lộn vào đám lá đốt hôm qua là có những hạt mới rụng bị cháy nghe thơm thơm để chúng tôi lấy cục đá đập vỡ vỏ khựi ra lấy nhân vỡ ăn tại chỗ ăn xong thấy rất ngon, nó có vị beo béo, nó ngọt thơm mùi rất tự nhiên, tôi thầm nghĩ sẽ không có gì sẽ ngon hơn hạt điều mà ăn kiểu này cho đến bây giờ thì mùi vị ấy vẫn còn đây.
Sản phẩm Hạt điều Bà Tư
Giữa lúc đói khổ mà được thưởng thức món ăn ngon của thiên nhiên ban tặng người đầu tiên tôi nghĩ đến là cha mẹ. Chỉ biết con mình trồng điều ở Sông Bé nhưng không biết ở đâu? khăn gói bố tôi quyết định đi tìm vì quá thương con nhớ cháu – lặn lội từ vùng Bù Đốp đi xuyện tận qua Sóc bom bo rồi đến Phước Long này đúng 5 ngày đi bộ. Ông ở đây 1 tuần là đúng 1 tuần nước mắt chan cơm, nghĩ đến người vì mình mà đã cạn kiệt nước mắt bạc hết hai mái đầu,..Ba mẹ con tôi đi gom củi rừng về gom hạt điều lại nướng lên rồi tạt nước vào khựi ra lấy nhân bỏ vào lọ chờ cơ hội gửi về tặng người.
Bố tôi là một cán bộ lão thành ông thưởng thức hạt điều rồi viết thư cho tôi: “con hãy gìn giữ cái tinh túy của loại hạt này biết đâu sau này có cơ hội con sẽ được sống vì nó con ạ!”
Hiện nay tôi có hơn 20 hecta cây điều, tôi đã hiểu và biết tâm sự của cây vào cuối mùa mưa lúc rụng hệt lá tôi bón phân kết hợp đầy đủ, lúc mà nghe thấy tiếng con ong vo ve là lúc tôi bơm mật mía để gọi ong bướm về thụ phấn cho cây, vì điều là một loại hoa lưỡng tính rất khó thụ phấn cho dù có sương muối từ 3 đến 5 ngày thì vẫn còn những ngày khác nên vườn điều của tôi không bao giờ bị thất dân ở vùng này cũng đều chăm sóc theo cách của tôi.
Từ lúc mà hạt điều chưa ai biết đến là lúc tôi đi thu mua hạt thô về bán lại cho lái buôn, tôi cứ trăn trở tại sao hạt điều ngon như vậy mà mình lại bán ra với giá rẻ mạt sao mình không tự sản xuất để bán ra một loại hạt ngay từ vùng đất Bazan này, nó có đủ dinh dưỡng cho sức khỏe con người.
Tôi nói với các con tôi các con phải làm một cái gì đấy cho loại hạt này vì nó là tâm huyết của cả đời Mẹ và mồ hôi công sức thậm chí là xương máu của nông dân.
Tự sự của Bà Tư – Nguyễn Thị Thảo (Nguồn http://www.hatdieubatu.com)